Điều kiện thứ nhất nói đên tính xác xuất khả dĩ lớn nhất, tức là tìm ra đặc điểm chung của cách cục. Người ta đã thấy ngay bản chất của điều kiện này. Phụ thuộc vào kinh nghiệm sống, linh cảm, năng khiếu của người giải đoán. Tức là tổng quát hóa.
Điều kiện thứ hai là tính khả dụng, tức là áp dụng cụ thể vào thực tế thì liên hệ trực tiếp tới vốn sống, kinh nghiệm và sự hiểu đời – liên quan tới ngũ sự, … – của người giải đoán. Chả thế mà chúng ta vẫn hay nghe nói những người giỏi luận tử vi nào la cần năng khiếu, cần giác quan thứ sáu, cần trải đời, v. v. .. Trước kia chúng ta chỉ hay nghe nói thế thôi, nhưng nay thì thấy rõ, bản chất của nó là do cái phép hội sao nó yêu cầu tới hai điều kiện trên, do đó số người giỏi tử vi mới ít như vậy, và cũng ít người có thể theo được đến cùng. Tức là đặc biệt hóa.
Nhưng
tiền nhân ta đã không thỏa mãn sớm như vậy. Họ đã nghiên cứu, mày mò để
tìm cách hóa giải những khó khăn của hai điều kiện trên.
Phép
hóa giải đầu tiên là việc đưa ra hai sao chủ mệnh và chủ thân ở thiên
bàn của lá số. Nhưng phép này ta thấy ngay là thô thiển – tuy nhiên
trong một vài trường hợp, mà đối với xã hội xưa kia thì cũng thấy khá là
đủ bởi đâu có phức tạp và phong phú như cuộc sống xã hội hiện đại. Thô thiển là bởi vì, hai sao chu thân mệnh được xác định như là quy tắc cố định theo năm sinh. Mỗi năm có một cặp sao mà thôi.
Dễ thấy là cho dù mỗi lá số, với cùng cặp chủ mệnh thân tuy luận sẽ có
khác nhau, nhưng cùng một lá số là không có cách gì luận khác nhau được
cả.
Tinh tế hơn chút nữa chúng ta cũng thấy, mỗi năm có tới hơn 8 ngàn lá số. Chúng ta lại luận theo kiểu xác định cách cục chính tinh phụ tinh thì chúng ta sẽ rơi vào cái thế tự trói chân tay minh. Ví dụ như chúng ta thấy có cách phủ tướng triều viên. Đương nhiên không thể bỏ. Lại chỉ có một cặp chủ thân mệnh, nên
không thể thoát ra khỏi hai cái giới hạn đó. Chỉ còn có cách mở bằng
gia hội thêm sao, chế hóa, … các bạn nào chưa làm thì bây giờ làm thử
xem. Sẽ rơi vào mê hồn trận. Tệ hơn nữa là luận xong rồi, chẳng biết có
đúng không nữa. Mà khi biết là sai thì cũng chẳng biết sai ở đâu. Cứ thử
đi !. Rồi các bạn sẽ còn gặp nhiều chuyện bất khả, và tức mình hơn nữa.
Cái phép chủ mệnh thân này nó cổ lỗ, và thô tới mức nhiều người còn không thèm học.
Đặc biệt là những người của phái đông a. Tiền nhân ta khi nghiên cứu tử
vi đều nhận ra điểm này mà tìm cách khắc phục nó. Một hướng khác phục
có lẽ là phổ biến nhất hiện nay, nhưng nguồn khởi của nó, thú thực tôi
không dám xác quyết, vì thực tế nắm được là những gì truyền lại, lại
không có những kiểm chứng khoa học. Nên chỉ viết ra đây, xem như là một
chút thư giãn, khỏi bức bối mà thôi.
Số là khi giải đoán những lá số mệnh VCD tiền nhân ta đã đúc kết khá nhiều công thức. Nhưng phảng phất thấy vai trò của những hung tinh, cát tinh đặc biệt. Mà một trong các thông số đặc biệt đó là sự đồng hành với ngũ hành bản mệnh của một vài tinh đẩu có trong cách cục được nêu bởi các công thức – tuy
không phải là tất cả một cách tuyệt đối – nhưng phảng phất và dễ tìm
được cái lý để các tinh đẩu đó lộ diện. Tuy nhiên, về mặt lý thuyết, sẽ
gặp ngay cản trở bởi tính hạn chế của sự đồng hành chỉ trong cung mệnh.
Tiền
nhân ta tháo gỡ khó khăn này bằng cách không hạn chế xét sao nòng cốt
chỉ ở trong khuôn khổ một cung an mệnh, hay cung an thân mà mở rộng ra
tới cung thiên ri, tài và quan. Nhưng có một số người không hiểu lại giàu trí tưởng tượng liền mở rộng cho các cung khác nữa,
có biết đâu rằng do hạn chế bởi sự mất cân đối của ngũ hành, nên sự mở
rộng càng lớn thì tính mất cân đối càng lớn và do đó tính phi lý càng rõ
nét, đưa tới sự vận dụng ngày càng mơ hồ hơn, gượng ép hơn.
Hơn hết là cho dù sự mở rộng hợp lý, nó vẫn gặp những trở ngại không vượt qua được. Thực tế là phương pháp định cách cục dừng lại ở đây rồi lại loanh quanh trở về với phép hội sao và kết hợp cả hai. Nhưng lối thoát vẫn không thể có, người đời không chịu dừng lại và thế là cách mạng, là sáng tạo. Nhưng hầu hết đều nhằm vào cải tiến cách luận và trên cơ sở đó mà đưa thêm nhiều thông số, nhiều biến hóa của cách cục, tinh đẩu. Phép lưu tứ hóa, phép thái tuế, phép hóa khí, … tất thảy chỉ là những phép nhằm giải quyết vấn đề là do phép định cách cục bị hạn chế, nên phải mở rộng “phạm vi hoạt động” của cách cục, sao cho cải thiện được cái điều kiện thứ nhất là xác xuất khả dĩ lớn nhất – tức là sẽ khắc phục sự mơ hồ của tâm linh phần nào – và khả dụng lớn nhất vì khi cho cách cục biến hóa thì cái kinh nghiệm sống, sự trải đời của người giải đoán mới có “đất dụng võ”.
Như thế, giải đoán đã phát triển thành hai hướng, hướng nâng cấp phép định cách cục và Hướng thứ hai là mở rộng phạm vi hoạt động của cách cục.
Rõ ràng hướng thứ hai rất dễ được chấp nhận, và thực tế nó đã được hào
hứng tiếp đón. Nhưng rút cục, tình hình tuy có được cải thiện, song vấn
nạn vẫn còn đó.
Tổ
tiên phái đông a – bằng con đường riêng của minh – đã phát minh ra sao
treo. Nhưng giữ thật kỹ. Cho nên, mặc cho đời xoay chuyển, càn khôn nổi
sóng gió thế nào Nó vẫn lẳng lặng giữ yên “một bờ cõi”. Thiên hạ bàn tán
xôn xao, tò mò hay chọc ngoáy, Nó vẫn sản sinh ra những lời đoán thần
kỳ. Ẩn hiện như rồng lượn khiến người đời ngưỡng mộ mà phải liệt nó vào
những giai thoại. Phương pháp sao treo, vượt lên phép nòng cốt – mặc dù
sự ra đời của sao treo chưa chắc đã là do sự khắc phục hạn chế của các
phép định cách cục trên – mà là do họ đã hiểu được bản chất thực của tử
vi. Nhưng tự nhiên, nó giải quyết được hàng loạt vấn nạn của môn tử vi.
Song, nó vẫn im lặng. Nó trở thành bí truyền.
Phương
pháp mệnh chủ tiếp nối nền tảng của phép treo sao. Có vậy thôi. Không
nên thấy nó có chữ mệnh chủ mà ngộ chữ rồi hỏi thế còn thân chủ đâu rồi !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét